Đi để đến, đến để yêu thương
Ảnh minh họa
Tháng ba về, mang theo hơi thở của những ngày xuân còn vương vấn, hòa cùng những tia nắng đầu hạ len lỏi qua từng tán lá. Trên những con đường quê, nơi phố thị tấp nập hay những miền đất xa xôi còn lắm khó khăn, người ta dễ dàng bắt gặp màu áo xanh tình nguyện - màu của sức trẻ, của tinh thần cống hiến, của những trái tim luôn rực cháy vì cộng đồng.
Chiếc áo xanh, giản dị mà thân thương và vô cùng ý nghĩa. Đó không chỉ là biểu tượng của phong trào thanh niên tình nguyện mà còn là hình ảnh của những con người trẻ tuổi, luôn khao khát được góp một phần nhỏ bé của mình cho cuộc đời. Dưới màu áo ấy, mỗi người thanh niên khoác lên mình một trách nhiệm, một tâm hồn nhiệt huyết, sẵn sàng dấn thân, sẵn sàng cho đi mà không mong cầu nhận lại.
Có những ngày tháng ba như thế, những chàng trai, cô gái rời xa giảng đường, tạm gác lại những bộn bề riêng tư để khoác lên mình màu áo xanh, bước ra với cuộc đời rộng lớn. Họ đến với những vùng quê nghèo, những mái trường còn lợp bằng tôn cũ kỹ, những con đường đất gập ghềnh mỗi khi mùa mưa về, những bản làng xa xôi mà trẻ em vẫn mơ về một lớp học khang trang, đến những cánh đồng khô cằn mà nông dân vẫn ngày đêm mong chờ một nguồn nước ngọt lành.
Có ai đó từng nói rằng, tuổi trẻ là những chuyến đi. Nhưng đi để làm gì? Có người đi để tìm kiếm chính mình, có người đi để mở rộng tri thức, cũng có người đi để dựng xây và gieo mầm hy vọng. Những người trẻ khoác áo xanh tình nguyện chọn cách đi để cống hiến, để yêu thương và viết nên những câu chuyện đẹp giữa cuộc đời.
Họ không ngại những buổi trưa nắng gắt, cùng nhau đào mương dẫn nước về cho đồng ruộng khô hạn. Họ cũng chẳng sợ những cơn mưa bất chợt khi đang cùng nhau trồng cây gây rừng trên những mảnh đất trống. Đôi khi, chỉ là những việc rất nhỏ như cầm tay dắt một cụ già qua đường, thu gom rác trên bãi biển hay đứng dưới ánh đèn đường hướng dẫn xe cộ lưu thông nhưng những điều ấy lại làm nên một tháng ba đầy ý nghĩa.
Những năm tháng khoác áo xanh tình nguyện là những ngày lao động quên mình, là hành trình để mỗi người trẻ học cách trưởng thành. Người ta trưởng thành không chỉ bằng những bài học trong sách vở mà còn từ những giọt mồ hôi rơi giữa trưa hè, từ ánh mắt rạng rỡ của một cụ già khi nhận được bữa cơm nóng, từ tiếng cười trong trẻo của những em nhỏ vùng cao khi được cầm trên tay cuốn sách mới.
Khi bước ra khỏi vùng an toàn của mình, đến với những nơi còn nhiều thiếu thốn, ta mới nhận ra thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao và lòng tốt có thể sưởi ấm biết bao tâm hồn. Một thanh niên thành phố lần đầu tiên về miền quê, lấm lem bùn đất để xây nhà tình thương cho người nghèo, có thể sẽ nhận ra rằng hạnh phúc không đến từ những điều xa hoa mà nằm ngay trong ánh mắt cảm ơn chân thành của người nhận. Một cô gái trẻ từng e ngại trước đám đông, nay dám cầm micro đứng trước hàng trăm em nhỏ để kể chuyện, để truyền cảm hứng sẽ nhận ra chỉ cần dám thử sức sẽ làm được nhiều điều hơn tưởng tượng.
Và rồi, những người trẻ ấy sẽ trở về sau những ngày tình nguyện, nhưng họ không trở về như cách họ đã ra đi. Họ mang theo một trái tim giàu cảm xúc hơn, một cái nhìn bao dung hơn về cuộc đời. Có thể, họ vẫn còn những mơ hồ trước tương lai, vẫn còn những chông chênh của tuổi trẻ nhưng ít nhất đã sống trọn vẹn những tháng ngày đẹp nhất, không chỉ cho riêng mình mà còn cho bao người khác.
Người ta thường nói, khi trao đi yêu thương, chính mình cũng là người hạnh phúc nhất. Tháng ba của những chiếc áo xanh tình nguyện không chỉ là tháng của những hành trình xa, của những công trình thanh niên được dựng xây mà còn là tháng để người trẻ học cách cho đi mà không cần nhận lại.
Có thể, hôm nay bạn giúp một cụ già quét dọn sân nhà, ngày mai bạn sẽ không còn nhớ. Nhưng cụ già ấy sẽ luôn nhớ về người thanh niên trẻ đã giúp mình một buổi sáng đầy nắng. Có thể, bạn chỉ đơn giản là hướng dẫn một em nhỏ viết tròn trĩnh từng nét chữ nhưng trong lòng đứa trẻ ấy, bạn chính là người thầy đầu tiên trong đời.
Có những việc ta làm, tưởng như nhỏ bé nhưng để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người khác. Và đó chính là ý nghĩa của màu áo xanh tình nguyện - một màu áo mang trong mình những điều bình dị nhưng lại có sức lan tỏa vô cùng lớn lao.
Tháng ba sẽ qua, mùa tình nguyện rồi cũng khép lại nhưng tinh thần tình nguyện không bao giờ dừng lại. Những người trẻ, dù có cởi bỏ màu áo xanh để trở lại với cuộc sống thường ngày thì đâu đó, trong lòng họ vẫn giữ lại một góc nhỏ cho những ngày tháng đã qua.
Bởi lẽ, một khi đã sống những ngày thật đẹp, thật ý nghĩa thì dù đi đâu, làm gì, họ vẫn sẽ mang theo tinh thần ấy bên mình. Họ có thể trở thành những bác sĩ, kỹ sư, giáo viên hay đơn giản chỉ là một người bình thường giữa đời sống nhưng chắc chắn rằng, họ sẽ không bao giờ quên bài học lớn nhất của tuổi trẻ: Sống là để yêu thương, để sẻ chia và để cống hiến.
Và rồi, sẽ lại có những thế hệ thanh niên khác tiếp nối, sẽ lại có những chiếc áo xanh lặng lẽ đến với những miền quê xa, sẽ lại có những bàn tay giơ cao sẵn sàng giúp đỡ. Cứ thế, màu xanh của sức trẻ tình nguyện sẽ không bao giờ phai nhạt.
Tháng ba, tháng của tuổi trẻ, tháng của những trái tim nhiệt huyết. Nếu một ngày nào đó, bạn bắt gặp một đoàn thanh niên khoác áo xanh đang miệt mài dựng xây một cây cầu, đang tận tình dạy học cho những đứa trẻ vùng cao hay đơn giản chỉ là nhặt từng mẩu rác trên phố - hãy mỉm cười, vì đó chính là màu xanh đẹp nhất của cuộc đời.
Bởi vì, áo xanh tình nguyện - không chỉ là một màu áo mà còn là một lẽ sống./.
Đức Anh