14/03/2025
x
+
aa
-

Trên con tàu có mẹ 

Trong những năm lên thành phố trọ học rồi tìm được việc làm, tôi có muôn vàn lý do để trì hoãn những chuyến về nhà, nhất là vào những ngày lễ vì trong những ngày đó nếu ở phố có vô vàn việc làm thêm với mức lương gấp mấy lần ngày thường. Trong khi đó thì mẹ cứ ngóng lên ngóng xuống, gọi điện hỏi thăm: “Con không về à? Mẹ thấy Hà bạn con về rồi đó”.

Nói rồi mẹ lại nhắc những tuần đầu tiên tôi xa nhà, nhớ nhà đến phát khóc. Ðêm nào mẹ cũng gọi điện vỗ về, an ủi tôi để tôi có cảm giác là có mẹ bên cạnh. Tối thứ sáu buồn, tôi gọi về nhà khóc, đòi thôi học về với mẹ. Chỉ vậy thôi mà mẹ đã vội vã ra ga, mua vé tàu để sáng hôm sau có mặt ở thành phố dỗ dành tôi. Tôi lấy quần áo bỏ vào trong túi xách: “Con về theo mẹ thôi. Ở đây buồn lắm”. Mẹ đưa tôi đi dạo phố, dắt tôi đi hết phố này đến phố nọ, mà tôi biết việc dạo phố không phải là thói quen của mẹ. Rồi về lại phòng trọ, mẹ lấy hết quần áo trong túi xách của tôi ra: “Bây giờ thì đòi về, ở vài năm, lỡ thương yêu ai đó, cô quên mất mẹ cho coi”.

Trước những ngóng trông của mẹ, khi những ngày lễ gần trôi qua hết, tôi cũng về, nhưng lại vội đi ngay. Bữa cơm tối gia đình, mẹ nói thật nhẹ nhàng: “Giờ con chưa lấy chồng, rảnh rỗi lúc nào thì nhớ về thăm nhà. Mẹ biết con cái đủ lông đủ cánh thì cũng phải để bay đi, làm sao cấm cản được. Mẹ và ba cũng chẳng cần con đem tiền bạc về, chỉ cần tụi con về, đi ra đi vào cho căn nhà có hơi ấm là đủ rồi”.

Dẫu vậy, vẫn có muôn vàn lý do để những chuyến về nhà của tôi ngày càng thưa dần, nhất là sau khi Hằng, em gái tôi, cũng vào thành phố học đại học. Vậy là mẹ lại lên những chuyến tàu chỉ để gặp con mình. Ði thăm hai chị em tôi là để chăm sóc. Mẹ cặm cụi nấu thức ăn từ nhà. Có lúc là xôi với gà rô ti: “Món này hai đứa thích lắm”. Có lúc mẹ kho cá, cách kho của mẹ rất ngon: “Không có điều kiện nấu cơm, ăn cơm hộp sao bằng cá mẹ kho ở nhà”. Ðể rồi khi mẹ về, bếp lò và cả nồi cơm điện lại cất vào một góc, đợi chuyến vào sau của mẹ. Mẹ lại vào. Lần này lôi hết mùng mền quần áo của hai chị em ra giặt. Mẹ đi mua thêm kem đánh răng, đủ thứ xà bông tắm gội, mua khăn mặt thay mấy chiếc khăn đã cũ. Mẹ vừa làm, vừa nói: “Ðó thấy chưa? Con cái lớn rồi mà vẫn không lo thân được”.

Ði thăm chị em tôi vất vả như thế, nhưng mẹ rất vui. Tối, mẹ cứ kêu hai đứa ngồi kể chuyện cho mẹ nghe. Nhỏ Hằng nói chuyện sinh hoạt ở trường, diễn đạt thành hình ảnh sinh động khiến mẹ cười. Còn tôi thì ôm mẹ mà nói: “Mẹ già rồi. Ði đứng cực lắm. Cứ ở nhà, tụi con sẽ cố gắng về”. Mẹ không vạch trần tôi, chỉ nói cho có mà nhẹ nhàng: “Mẹ thích đi xe lửa mà”.

*

*    *

Vậy là chị em tôi dần quen với những chuyến đi của mẹ. Thông thường hai chị em tôi cứ yên ấm ngủ trong chăn êm, cũng có khi cả đêm tôi thức chỉ để xem một bộ phim truyện hấp dẫn, còn mẹ thì đang ngồi một mình trên chuyến tàu đêm đi thăm hai đứa con gái. Tôi dặn mẹ hãy mua vé giường nằm ngủ cho khỏe, mẹ già rồi. Mẹ lại nói rằng mẹ không quen nằm, mẹ thích ngồi để ngắm cảnh. Thực ra tôi biết mẹ tiết kiệm.

Mẹ luôn sợ mất giấc ngủ của hai chị em tôi, cho nên mẹ dặn: “Ðừng có ra đón mẹ làm gì. Mẹ đi xe ôm cũng chỉ có vài chục ngàn. Vả lại, đêm hôm khuya khoắt, con gái phải ra đường sớm, không được đâu”. Những chuyến tàu đưa mẹ vào thành phố đôi khi nhanh, đôi khi chậm. Nếu chậm thì mẹ gọi điện cho tôi: “Con cứ đi làm đi, để chìa khóa ngay chỗ bà chủ nhà trọ cho mẹ, về mẹ mở cửa cũng được”. Nếu tàu tới sớm, có khi mẹ ngồi trong sân ga. Mẹ ngồi đợi đến giờ mới kêu xe về tới chỗ của hai chị em tôi. Ðợi đến khi biết chị em tôi thức giấc mẹ mới gọi điện cho tôi hoặc Hằng xuống đón mẹ ở chỗ chủ nhà trọ dành tiếp khách. Mẹ luôn lựa ngày thứ bảy và chủ nhật để thăm chị em tôi, bởi vì đó là ngày tôi không làm việc và cũng là ngày Hằng không đi học.

Trong khi với tôi, ngày nghỉ là ngày tôi và Ðoàn hẹn hò. Ðoàn cũng phải đi làm, bận rộn cả tuần. Tối thứ bảy hai đứa thường đi cà phê, còn cả ngày chủ nhật đôi khi chở nhau ra ngoại ô, ghé vào những vườn cây nhìn cây lá xanh um hoặc chỉ là cái cớ loanh quanh để có thời gian bên nhau. Nghe tôi kể mẹ hay đến thăm chị em tôi vào cuối tuần, mấy lần Ðoàn nói để anh ra ga đón mẹ. Nhưng tôi chưa muốn mẹ gặp Ðoàn, vì tôi biết mẹ vẫn nghĩ đơn giản là trai gái quen nhau là đi đến hôn nhân. Nếu Ðoàn đi đón mẹ, thì xem như mẹ sẽ nhận định anh là chàng rể của mẹ rồi. Nhưng tôi thì vẫn chưa nghĩ về hôn nhân sớm
như vậy.

*

*    *

Và một đêm, khi hai chị em tôi vẫn hồn nhiên ngủ, thì chuyến tàu chở mẹ vào thăm chị em tôi cùng lỉnh kỉnh đồ ăn ngon, đã không đến ga như dự kiến. Một cơn lũ lớn đã tràn qua một cánh rừng, nơi đoàn tàu của mẹ đi qua, làm cho một số đuờng ray hư hại. Ðêm hôm đó chuyến tàu chở mẹ đã không tới được sân ga. Mẹ vẫn thích lên những chuyến tàu để đi thăm chúng tôi. Mỗi chuyến đi thăm của mẹ đã thành thói quen đối với chị em tôi, cho nên tôi vẫn cuộn tròn mình trong chiếc chăn êm mà ngủ, trong khi chuyến tàu chở mẹ hôm đó không bình yên.

Ngày đã bắt đầu. Không có điện thọai của mẹ, cũng chẳng thấy mẹ ngồi ở dưới nhà. Bình thường thì giờ này tàu đã tới. Hằng đã đi Vĩnh Long mấy ngày nay theo đoàn thầy thuốc tình nguyện khám chữa bệnh cho người nghèo. Biết sáng nay mẹ sẽ đến, Hằng dặn: “Chị nói mẹ ở nhà, trưa em về, chiều em đưa mẹ đi tắm hơi. Mẹ chưa đi tắm hơi bao giờ”. Tôi đợi mãi vẫn không thấy mẹ. Bấm điện thoại gọi vào máy của mẹ, chỉ vang lên những âm thanh máy móc thông báo máy ngoài vùng phủ sóng.

Tôi lấy xe phóng ra ga. Trong sân ga chỉ có hai chuyến tàu đang nằm. Trên bảng hiển thị thông tin điện tử chạy dòng chữ thông báo số hiệu những chuyến tàu bị ảnh hưởng của cơn lũ nên không thể vào ga đúng giờ. Tôi thảng thốt. Thông tin từ những người trong sân ga nhanh giống như gió thổi qua. Tôi đang mất bình tĩnh thì Ðoàn gọi: “Em đang ở ga phải không? Anh đang đến”.

Chuyến tàu chở mẹ về cuối cùng đã tới sân ga. Trước đó mẹ đã gọi điện từ một số lạ: “Lũ quá, tàu phải tránh lũ nên không đi được. Con đừng lo. Mẹ không sao hết. Giờ tàu mới chạy lại. Chắc mẹ tới trễ”. Tôi và Ðoàn cứ ngóng vào sân ga cho đến khi có tiếng loa báo tàu vào ga.

Giữa đông người tôi đã nhìn thấy mẹ. Mẹ của tôi mặc dù kẹt tàu trong cơn lũ vẫn tay xách nách mang mọi thứ đồ cho hai đứa con gái. Tôi len trong đám đông, tôi gọi: “Mẹ ơi”. Tôi ôm mẹ.

Nắng đang lên. Con tàu chở mẹ đến với hai chị em tôi đang nằm im
trong nắng.

Truyện ngắn: Khuê Việt Trường

 

Top